Khi Bồ Tát được lệnh vua
thì hiểu liền Đức vua muốn mời Ngài vào đền. Ngài đến thưa với thân sinh:
Thưa cha! Cha nên cầm hộp trâm đựng đầy sữa và mật ong vào
chầu vua cùng với một ngàn tiểu phú gia. Khi vào chầu, vua mời ngồi rồi lúc cha
thấy con ngó cha, cha nên đứng dậy, tránh khỏi nơi ấy, rồi gọi con đến ngồi nơi
ghế của cha đã ngồi trước đó, ấy là câu thai cao thượng.
Khi vào chầu, Đức vua
mời ngồi xong, hỏi thăm đến Bồ Tát. Vị Triệu phú tâu:
Con hạ thần sẽ vào chầu sau.
Đức Bồ Tát điểm trang
rất đẹp, đi đến đâu dân chúng nhìn cũng không chán mắt. Vì nghe được tiếng Ngài
còn bé mà trí tuệ nhất đời, có cả một ngàn thiếu nam tùy tùng. Đang đi ngoài
thành, Ngài thấy một con lừa đang ăn cỏ gần thành nội. Ngài dạy người bắt, buộc
miệng không cho nó la được, lấy chiếu đắp trên mình nó và dẫn theo sau Ngài.
Đến sân rồng, Bồ Tát
liếc xem cha Ngài, như đã dặn trước, vị triệu phú liền đứng dậy nhường chỗ cho
Đức Bồ Tát, Bồ Tát bèn đến ngồi chỗ cha Ngài. Những người thiếu trí tuệ nhất là
bốn vị giáo sư bèn vỗ tay cười nhạo rằng:
Đó là bậc trí tuệ nhất của Hoàng thượng!
Coi cha đứng dậ y để
nhường chỗ cho con ngồi có đúng không thật là một đứa trẻ ngu ngốc, như thế
phần đông có đáng khen là bậc trí tuệ chăng?
Đức vua nghe thấy nhiều
người nhạo báng. Ngài rất hổ thẹn ngó xuống.
Đức Bồ Tát tâu hỏi Đức
vua:
Vì sao Hoàng Thượng hổ ngươi?
Trước kia Trẫm hằng khen cháu là bậc trí tuệ trong đời nay
thấy cháu làm những chuyện không hay như vầy nên trẫm buồn, vì cháu bảo cha
cháu đứng dậy, rồi cháu lên ngồi chỗ cha cháu, bởi cha là cao quý hơn con đủ cả
mọi phương diện.
Tâu lịnh Hoàng Thượng có ra lệnh phải đem ngựa tốt hoặc ngựa
hay nhất chăng?
Rồi Bồ Tát dạy người dẫn
con lừa lúc nãy cho vào nằm gần chân Đức vua, và tâu:
Lừa này đáng giá bao nhiêu?
Nầy cháu trí tuệ, con lừa chỉ dùng kéo xe chở đồ mà thôi.
Đáng giá tám đồng hoặc tám lượng.
Tâu ngựa tốt sinh ra từ lừa cái đáng giá nào?
Nầy cháu trí tuệ ngựa đó vô giá.
Tâu Hoàng thượng! Trước Hoàng thượng phán: Cha cao quý hơn
con đủ mọi phương diện, thật vậy, con lừa nầy quý hơn ngựa hay. Vì con lừa nầy
là cha của con ngựa hay. Phải vậy chăng tâu Hoàng thượng? Nếu Hoàng thượng cho
rằng cha cao quý hơn con, thì xin Hoàng Thượng dùng cha tôi đi. Nếu con quý hơn
cha thì Hoàng thượng dùng tôi. Trước Hoàng thượng dạy tôi phải đem ngựa hay đến
dâng. Nay Hoàng thượng thấy rõ cha quý hơn con, thì Hoàng thượng bắt con lừa
này dùng đi. Vì lừa nầy là cha của ngựa hay nhất, quý hơn ngựa tốt.
Nếu Hoàng thượng cho
rằng ngựa hay hơn lừa thì Hoàng thượng dùng tôi. Bốn vị Giáo sư của Hoàng
thượng đây, Hoàng thượng chọn từ đâu? Câu thai dễ dàng như thế mà tìm không ra,
lại còn nhạo cười nữa ư?
Đức vua nghe thấy lấy
làm cảm phục và rất vui thích. Các quan đại thần đều nhìn nhận Bồ Tát là bậc
trí tuệ thật, đồng vỗ tay vang rền, các vị lại đem vật quý đến cúng dường.
Bốn vị giáo sư tỏ vẻ
buồn thiu, hổ ngươi, gục đầu.
Từ đó Đức vua thưởng cho
ông triệu phú Sirivada và một ngàn tiểu phú gia được trọn quyền hưởng lộc trong
huyện cư ngụ. Đức vua không quên đem ba vật báu đến cho mẹ Đức Bồ Tát, và xin
Đức Bồ Tát làm hoàng tử, ngự tại đền với Ngài.
Đức vua phán hỏi Bồ Tát:
Nầy con! con vừa lòng ngự trong đền nội hay ở ngoài thành.
Tâu! Hạ thần có rất nhiều tùy tùng, hạ thần xin ở thành
ngoài.
Đức vua bèn cho tạo dinh
thự và ban thưởng đầy đủ vật dụng cho Bồ Tát được an vui luôn cả một ngàn thiếu
nam theo hầu hạ Đức Bồ Tát.
Xem thêm: